Cảm xúc nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20 -11
Mỗi năm khi sắp đến 20 tháng 11, lòng chúng tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả, đó là những cảm xúc mong nhớ, tiếc nuối về thời đi học , những kỷ niệm về thầy cô và những người bạn đã xa. Ngày 20 tháng 11 không chỉ là ngày để học trò có thể bày tỏ được tình cảm với thầy cô mà đây là dịp thầy trò được gần gũi nhau hơn. Những tình cảm chân thành của học trò luôn là món quà có ý nghĩa nhất đối với chúng tôi. Có những em học sinh dù chúng tôi không còn dạy nữa nhưng vẫn luôn nhớ về thầy cô giáo cũ. Nhiều học sinh đi học xa vẫn tìm tới các thầy cô giáo để chúc mừng, thăm hỏi nhân ngày nhà giáo Việt Nam. Những tình cảm đặc biệt này làm cho chúng tôi thực sự xúc động, cảm thấy ấm lòng hơn và có thể quên đi mệt mỏi của công việc, lo toan trong cuộc sống hàng ngày.
Tôi đến với nghề dạy học bởi nhiều lẽ. Sư phạm đối với tôi như một tất yếu để nối dài dòng chảy truyền thống gia đình. Nhưng quan trọng hơn, mà có lẽ là quan trọng nhất là vì tôi yêu những ánh mắt của học trò. Tôi muốn thấy cái vươn vai Phù Đổng trong hành trình hoàn thiện nhân cách của từng lớp măng non, tôi muốn được là nấc thang trên con đường đi tới vinh quang của các em.
Với tôi hai từ “nhà giáo” vô cùng thiêng liêng, cao quý. Khi đứng trên bục giảng, tôi đã cảm nhận được dạy học chính là tâm huyết, là tình yêu của mình. Và tình yêu ấy thực sự thăng hoa, vỡ òa khi lần đầu tiên tôi được nghe học trò đáp lời: “ Em chào cô ạ!”. Tự hào, hạnh phúc, xúc động là những dư âm còn mãi trong tôi về khoảnh khắc đầu tiên ấy.
Nghề dạy học đã mang đến cho chúng tôi thật nhiều nụ cười và niềm vui không dễ gì tìm thấy ở một nghề nào khác. Thật hạnh phúc khi được làm một người đưa đò cần mẫn chở khách sang sông
Không quản ngại đêm ngày mưa nắng
Dẫu nhọc nhằn cũng chẳng kể công
Mải mê lặng lẽ "ươm trồng"
Chèo, đưa trò nhỏ qua sông giúp đời
Mỗi ngày trôi qua lại có thêm một niềm vui mới. Những con đò tri thức cập bến được bình an. Các thế hệ học trò cứ thế tiếp bước trưởng thành, lớn lên.
Hôm nay, thêm một mùa tri ân nữa, trong tôi lại có biết bao cảm xúc dâng trào, biết bao mơ ước về một ngày mai tươi sáng. Tôi nhớ tới câu nói của chủ tịch Hồ Chí Minh “Người thầy giáo tốt xứng đáng là người thầy vẻ vang nhất, dù tên tuổi không đăng trên báo, không được thưởng huân chương. Song những người thầy giáo tốt là những người anh hùng vô danh…” Vì vậy mỗi giáo viên chúng tôi luôn thi đua phấn đấu trở thành một tấm gương đạo đức tự học và sáng tạo để học trò noi theo.
Nhân ngày đặc biệt này, tôi xin được gửi tới các thầy giáo, cô giáo - những người đồng nghiệp đáng mến của tôi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc nhất - cảm ơn vì những tình cảm yêu thương, vì sự dìu dắt, động viên giúp đỡ cho tôi từ những ngày đầu chập chững vào nghề. Để hôm nay tôi có được niềm vinh dự không gì có thể sánh bằng đó là tôi được đứng đây - dưới mái trường Ngọc Xuyên thân yêu này - và được gọi là cô giáo.
Một lần nữa xin được gửi lời tri ân đặc biệt đến các thầy giáo, cô giáo. Chúc cho mỗi năm chúng ta lại có thêm những chuyến đò tri thức cập bến vinh quang!